Sunday, August 7, 2011

Nam Nhan -Huỳnh thị Thanh Xuân và Thích Đôn Hậu


Huỳnh thị Thanh Xuân và Thích Đôn Hậu
 
Nam Nhân (Quân nhân QLVNCH)
 
 
Sau khi cướp phá và chiếm trọn cả miền Nam Việt Nam vào ngày 30/4/1975, ngoài tập đoàn Việt-gian cộng-sản chủ trương ăn mừng, kỷ niệm linh đình (chúng gọi là  hoành tráng) các mốc thời gian cướp phá trong cuộc chiến làm tay sai của chúng, từ khi Hồ vâng lệnh Nga – Tàu đem súng đạn ngoại bang về Bolshevik hóa toàn đảng, toàn quân và toàn dân Việt cho tới nay; còn có lũ văn nô, bồi bút trong cũng như ngoài nước đã lần lượt bạch hóa phần nào bằng văn bản về tên tuổi, “công trạng” của những kẻ làm tay sai, những tên theo đóm ăn tàn, những đảng phái, hội đoàn đã ủng hộ bọn Việt-gian cộng-sản.
 
ThichThienHao.jpg
Thích Thiện Hào với Huân chương trên ngực áo cà sa
do tập đoàn VGCS "tưởng thưởng"
 
Thí dụ như cuộc thảm sát gần bảy ngàn đồng bào tại cố đô Huế vào dịp Tết Mậu Thân 1968, mà đến nay tập đoàn Việt-gian cộng-sản vẫn rêu rao, và tổ chức kỷ niệm là cuộc chiến thắng Tổng công kích Tết Mậu Thân. Những kẻ tại miền Nam đã tham gia, tiếp tay cho cuộc cướp phá và thảm sát này, sau khi chúng thất bại trong việc chiếm đóng Huế làm bàn đạp cho mưu đồ cướp trọn nước VNCH, đã lần lượt bị phơi bày tên tuổi, âm mưu cũng như tham vọng đen tối của chúng từ đó cho tới nay.
 
Từ những sinh viên, thanh niên, học sinh, giới văn nghệ sĩ, giáo chức, công chức, thầy tu... sau ngày 30/4/1975, những kẻ làm tay sai kể trên đã lần lượt được tập đoàn Việt-gian cộng-sản “ghi công, trao bằng tưởng lục, huân chương, quân công, chiến công...” và còn có kẻ được tiếp tục trọng dụng giữ các chức vụ, quyền hành trong guồng máy cai trị của tập đoàn Việt-gian cộng-sản. Trong đó phải kể Thích Đôn Hậu. Vì qua hồi ký của nhiều người và ngay chính của Thích Đôn Hậu: Hồi Ký Ba Lần Được Gặp Cụ Hồ”.
 
Tới đây, Nam Nhân tôi chợt nhớ bài: “Lần gặp bác Hồ tôi bị mất trinh” của Huỳnh thị Thanh Xuân (Quảng Nam - Đà Nẵng, 2/9/2005).
 
Trong bài viết trên của Huỳnh thị Thanh Xuân, đương sự kể lại chỉ mới gặp lần đầu, mà đã bị tên đại Việt gian họ Hồ cướp đi cái trong trắng của mình. Còn Thích Đôn Hậu, đã ra Bắc và gặp Hồ tới ba lần, sau khi toa rập cùng  tập đoàn Việt-gian cộng-sản lợi dụng “thời cơ” hưu chiến đón Xuân, ăn Tết của đồng bào miền Nam, để chiếm cố đô Huế. Sau đó, lại toa rập với bọn ngụy quân Việt-gian cộng-sản thi hành việc thảm sát gần bảy ngàn đồng bào tại cố đô vào dịp Tết Mậu Thân 1968. Thích Đôn Hậu đã vội vã cùng đồng bọn chạy theo ngụy quân cộng sản Bắc Việt ra Bắc vì cuộc phản công vũ bão của Quân Lực VNCH chiếm lại cố đô.
 
Ngoài những tác phẩm, các bài viết và các buổi hội luận của các tác giả là nhân chứng trực tiếp trong các cuộc Biến động, Bạo loạn tại miền Trung như ông Liên Thành, nguyên Thiếu tá chỉ huy trưởng Bộ chỉ huy Cảnh Sát Quốc Gia tại Thừa Thiên ra, các cây bút Việt-gian cộng-sản trong nước, cùng một số ngòi bút hiện đang trà trộn trong cộng đồng người Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại, cũng xác nhận Thích Đôn Hậu đã theo đám tàn quân của cộng-sản Bắc Việt, sau khi rút lui khỏi Huế vào dịp Tết Mậu Thân 1968, đã tường thuật việc phái đoàn của Thích Đôn Hậu được tiếp đón, đối đãi và còn “được diện kiến” tên đại việt gian Hồ chí Minh ra sao, bao nhiêu lần.
 
(Trích trong: SỰ THẬT VỀ ÔNG THÍCH ĐÔN HẬU  (Liên Thành))
 
“...Thiết nghĩ, lới phát biểu của chính bà Tuần Chi, tình nhân ông Đôn Hậu, đã quá đủ để trả lời ĐLHT Thích Quảng Độ và ông Võ Văn Ái câu hỏi: ông Đôn Hậu có phải là cộng sản?
Thứ 2, lời “không đánh mà khai” của Nguyễn Đắc Xuân:
Xuân cũng là đệ tử của ôn Trí Quang Đôn Hậu, mới đây vào tháng 10/ năm 2009, trên nhiều báo, đặc biệt là báo điện tử Đảng Cộng Sản Việt Nam như sau:
Xuất thân trong các cuộc vận động của Phật giáo (1963-1966), thời đi theo kháng chiến (1966-1975), tôi có nhiều dịp chuyển thư từ, hình ảnh của Hòa thượng Thích Đôn Hậu và bà con Phật tử tập kết ngoài miền Bắc vào cho các chùa và đồng bào theo Đạo Phật ở Huế.
Cuối những năm 80 của thế kỷ trước, tôi được Thành ủy Huế mời đóng góp bài cho cuốn sách Bác Hồ trong lòng dân Huế. Trong tay tôi đã có sẵn bài “Ba lần được gặp cụ Hồ” của Hòa thượng Thích Đôn Hậu, mà tôi đã ghi được ngay sau ngày Việt Nam thống nhất, tôi xin bà Tâm Hải Đào Thị Xuân Yến (tức bà Nguyễn Đình Chi) đệ tử của Hòa thượng Thích Đôn Hậu bổ sung thêm bài Vinh dự lớn lao. Bà Tâm Hải bảo tôi: Sư bà Thích Nữ Diệu Không rất quý trọng Chủ tịch Hồ Chí Minh, nên xin gặp Bà và đề nghị Bà viết cho một bài. Tôi đến xin gặp Sư bà ngay nhưng lúc ấy Sư bà không có ở Huế.
 
Xin quý vị cho ý kiến về lời tự tình của Nguyễn Đắc Xuân về Ôn Linh Mụ làm gì ngoài nớ, về việc Ôn “3 lần được gặp cụ Hồ”.
 
(Hết trích)
 
ThichDonHau2.JPG
Việt gian  Dương Tiềm (phía sau) tháp tùng Thích Đôn Hậu thăm Mông Cổ (1969)
 
 
ThichDonHau3.JPG
Thích Đôn Hậu                       Nguyễn Hữu Thọ                             bà Tuần Chi  
 
ThichDonHau4.JPG
Thích Đôn Hậu với chùa Một Cột, Hà nội
 
 
Qua bài: “Lần gặp bác Hồ tôi bị mất trinh” của Huỳnh thị Thanh Xuân. Như đã viết ở trên, Huỳnh thị Thanh Xuân đã chỉ gặp Hồ lần đầu tiên, mà đã bị tên đại dâm tặc, đại Việt-gian Hồ cướp đi cái trong trắng của mình rồi. Còn Thích Đôn Hậu, sau khi trốn chạy ra Bắc và đã viết hồi ký tự thú “được” gặp Hồ (tới) ba lần, thì cái... “trinh” của Thích Đôn Hậu có còn không và ở chỗ nào nhỉ???!!!
 
Nên khi nhắc đến Thích Đôn Hậu, cho tới nay, người ta liên tưởng ngay đến một tên đội lốt thầy tu, đội lốt tôn giáo, một tên tội đồ của dân tộc, vì tên tuổi của Thích Đôn Hậu đã gắn liền với những hố hầm chôn người tập thể, với đủ mọi hình thức hành quyết dã man các nạn nhân... là đồng bào ruột thịt của “Ôn”. Và, Thích Đôn Hậu còn được nhắc tới với những vành khăn tang trắng lạnh, phủ kín cố đô Huế sau cuộc thảm sát vào dịp Tết Mậu Thân 1968 của ngụy quân Việt-gian cộng-sản và lũ gọi là thành phần thứ ba, thành phần phản chiến, mặt trận giải phóng miền Nam, Liên minh các Lực lượng Dân tộc, Dân chủ và Hòa bình Việt Nam... của tập đoàn Việt-gian cộng-sản Hà nội cầm đầu, nắm tóc điều khiển; với những tên có máu lạnh như Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân, Nguyễn thị Đoan Trinh, Lê văn Hảo...
 
Lịch sử dân tộc sẽ chẳng bao giờ quên, sẽ không bao giờ có thể  xóa nhòa một biến cố bi thảm, mà tập đoàn Việt-gian cộng-sản đã gây ra cho đồng bào vào dịp hưu chiến mừng Xuân, đón Tết thiêng liêng của dân tộc năm 1968 tại cố đô Huế, mà do chính tập đoàn Việt-gian cộng-sản đề nghị với chính quyền Việt-Nam Cộng-Hòa, để cho mọi người dân Việt hai miền được vui vẻ, an bình đón Xuân!.
 
Nhưng kết quả của tập đoàn Việt-gian cộng-sản đã mang lại là, hàng ngàn vành khăn tang vội vã được chít lên bao mái đầu của những trẻ thơ vô tội, những người vợ, những bà mẹ, những người thân của gần bảy ngàn nạn nhân bị Thích Đôn Hậu và đồng bọn đã tiếp tay lũ ngụy quân Việt-gian cộng-sản, cướp đi mạng sống của họ trong những ngày đầu năm Mậu Thân, 1968.
 
Bằng chứng đã rành rành, hiển nhiên, không chỉ của những người là nhân chứng hiện còn sống và định cư tại các quốc gia tự do trên thế giới, không chỉ của những người trực tiếp bảo vệ tự do và sự an nguy của đồng bào như các lực lượng tham chiến đã đẩy lui giặc cộng và tái chiếm lại cố đô Huế... mà sau cái ngày cướp trọn cả miền Nam Việt Nam 30/4/1975, sách báo, bài viết, truyền thanh, truyền hình và bao hồi ký của những kẻ trực tiếp cũng như gián tiếp nhúng tay vào máu người dân miền Nam, đã ngông cuồng bạch hóa bằng mọi phương tiện truyền thông hiện nay trên thế giới.
 
Dù tập đoàn Việt-gian cộng-sản và bọn tay sai cho chúng (những kẻ từng ăn cơm Quốc gia, thờ ma cộng-sản) đã dùng đủ mọi loại thuật ngữ, đủ mọi xảo quyệt hòng che đậy và đánh bóng việc làm tay sai cho Nga xô, Tàu cộng của chúng, để cướp phá quê hương, đọa đày dân tộc; ngay cả cuộc tàn sát gần bảy ngàn đồng bào tại Huế vào dịp Tết Mậu Thân, năm 1968, thì chúng cũng đừng mong che đậy được bao tội ác của chúng đã gây ra cho dân tộc, đất nước, mà lừa bịp người dân Việt thêm nữa.
 
Riêng Thích Đôn Hậu, từng là “Hòa thượng-Tăng Thống” của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất, tức Ấn Quang; và cũng từng giữ chức: “Cố vấn Hội đồng Chính phủ Cộng hòa Miền Nam Việt Nam”, và đã “đại diện” cho cái gọi là “Liên minh các Lực lượng Dân tộc, Dân chủ và Hòa bình Việt Nam”, mang “chiến công” từ Huế ra miền Bắc; rồi sau đó, chính y đã viết lại “Hồi Ký Ba Lần Được Gặp Cụ Hồ”. Quả thật, Thích Đôn Hậu đã thâm hậu hơn Huỳnh thị Thanh Xuân những “hai lần”. Thảo nào!!!
 
 
Anh quốc, ngày 6/8/2011
 
Nam Nhân (Quân nhân QLVNCH)

Muc luc